Chưa từng làm mẹ nhưng em có một đàn con.
Khi chưa sinh con, bao người gọi em là mẹ.
Sao mà yêu thế, em nâng những búp tay thon.
Vì yêu các con, em là cô giáo Mầm Non
Nghề cô giáo mầm non đến với tôi như một cái duyên đầy dự cảm. Có những giây phút tôi cũng thổn thức khi nghĩ về nghề. Đôi lúc tôi cũng cảm thấy áp lực, muốn buông bỏ khi không nhận được sự cảm thông của phụ huynh, hay tủi thân khi bị phụ huynh trách móc, không tôn trọng. Nhưng rồi bên cạnh các bạn nhỏ của mình mỗi ngày thì cái cảm giác ấy dần qua mau bởi mỗi ngày được yêu thương những gương mặt thơ ngây, ngắm những đôi mắt to tròn, những nụ cười hồn nhiên của các con, tôi cảm thấy lời trách móc kia chỉ là một chút dư vị của cuộc sống và cũng chính là những điều đòi hỏi mình phải cố gắng hơn.
Làm cô giáo mầm non, chúng tôi phải chịu áp lực từ nhiều phía, chỉ một phút không kiềm chế dễ làm tổn thương trẻ. Chẳng biết từ bao giờ, tôi học được tính dịu dàng, phải tạo cho các con cảm giác an tâm. Vì tôi cũng là một người mẹ, tôi hiểu được cảm giác đau đớn khi nghĩ rằng cô giáo của con mình sẽ không yêu thương, che chở cho các con tôi, sẽ làm tổn thương đến chúng. Chính vì thế khi trẻ khóc tập thể, tôi tự dặn mình hãy dỗ dành, vỗ về, chăm sóc các con bằng tình yêu thay vì trách nhiệm.
Nụ cười của các con là niềm vui của các cô
Mỗi người đều có lý do riêng để chọn nghề. Đối với tôi hạnh phúc chỉ đơn giản là mỗi ngày được đến trường, được nhìn thấy các con, những đứa trẻ mang đến cho tôi niềm vui, xua tan đi mọi áp lực bủa vây xung quanh.